Cảm tác

Văn chương thiên cổ sự
Đắc thất thốn tâm tri
Tác giả giai thù biệt
Thanh danh khởi lăng thuỳ
Dịch Thơ
Cảm tác

Văn chương là chuyện muôn đời
Có chăng được mất do người ta thôi
Khác chăng mỗi vẽ vẹn mười
Giử thanh danh măi sáng ngời về sau

Vơ Thị Xuân Đào ( Phỏng dịch )


Nguyệt Dạ

Kim dạ Phu Châu nguyệt
Khuê trung chỉ độc khan
Giao liên tiểu nhi nữ
Vị giải ức Trường An
Hương vụ vân hoàn thấp
Thanh huy ngọc tí hàn
Hà thời ỷ hư hoảng
Song chiếu lệ ngân can.

Dịch Nghĩa
Vầng trăng ở Phu Châu đêm nay
Trong pḥng khuê chỉ một người đứng nh́n
Ở xa thương cho con gái bé bỏng
Chưa hiểu nỗi nhớ Trường An
Sương thơm làm ướt mái tóc mai
Ánh trăng trong sáng làm giá lạnh cánh tay ngọc
Bao giờ được tựa bên màn mỏng
Để trăng chiếu cả đôi ta cho ngấn lệ ráo khô?

Dịch Thơ
Đêm trăng

Châu Phu này lúc trăng soi,
Buồng the đêm vắng riêng coi một ḿnh.
Đoái thương thơ dại đầu xanh,
Tràng An chưa biết mang t́nh nhớ nhau.
Sương sa thơm ướt mái đầu,
Cánh tay ngọc trắng lạnh màu sáng trong.
Bao giờ tựa bức màn không,
Gương soi chung bóng lệ ḍng ḍng khô.

Bản dịch: Tản Đà


Lữ dạ thư hoài

Tế thảo vi phong ngạn
Nguy tường độc dạ chu
Tinh thuỳ b́nh dă khoát
Nguyệt dũng đại giang lưu
Danh khởi văn chương trứ
Quan ưng lăo bệnh hưu
Phiêu phiêu hà sở tự
Thiên địa nhất sa âu

Dịch Nghĩa
Đêm ở đất khách,viết nỗi ḷng

Trên bờ cỏ lăn tăn dưới gió hiu hiu
Chiếc thuyền vươn cao cột buồm trong đêm quạnh
Sao rũ xuống cánh đồng bằng phẳng bao la
Trăng tung toé trên sông chảy cuồn cuộn
Danh tiếng há nhờ văn chương mà lừng lẫy
Làm quan cũng nên về nghỉ khi già ốm
Chơi vơi giống như cái ǵ ?
Một con chim âu giữa trời đất


Dịch Thơ
Nỗi niềm đêm đất khách

Bên bờ cỏ dợn gió hiu hiu,
Cô quạnh thuyền con dưới bóng chiều.
Đồng rộng mênh mông sao rủ thấp,
Sông dài cuồn cuộn bóng trăng thâu.
Văn chương mấy thuở lừng danh tiếng,
Hoạn lộ già nua phải cáo lui.
Thân thế chơi vơi tuồng ngoại vật,
Băi sa trời rộng giống chim âu.

Bản dịch: Chi Điền