CHữA THẹN

Có một người, bắt trộm của nhà khác mọ6t con ḅ, bị quan bắt giải lên bêu thiên hạ. Một người quen nhận ra anh bắt trộm ḅ liền hỏi :

- Sao lại thế này ?

Người trộm ḅ nói :

- Số tôi không may tệ qúa. Hôm qua tôi đi trên đường có nhặt đưọc một chiếc thùng. Tôi nghĩ bụng nhặt chiếc thùng này về, sau này có khi cần đến. Thế là tôi cần chiếc thùng lên .

Người quen nói:

- Có thế mà bị phạt tội nặng thế này cơ à?

Người trộm ḅ nói:

- Đầu dây thừng đằng kia xỏ vào muĩ con ḅ.

KHOE GIàU

Có một người thích khoe khoang nhà ḿnh giàu có, cái ǵ cũng đầy đủ. Nói đầy đủ mọi thứ th́ cũng vô cùng quá, cho nên anh ta ch́a ra 2 ngón tay và nói:

- Nếu có thiếu th́ chỉ thiếu hai thứ, đó là mặt trời và mặt trăng.

Anh ta vừa nói xong th́ người nhà chạy ra nói:

- Đúng, thiếu ba thứ là mặt trời, mặt trăng và củi.

GáI GOá KHấT Nợ

Có một người đàn ông vay nợ nhiều rồi mà chưa có tiền trả. Một hôm, chủ nợ đến đ̣i, không những không trả được mà anh ta c̣n nói:

- Tôi có tí việc thế này: có một cô gái góa chồng nhưng có nhiều tiền, cô ta nói có ư chê tôi nghèo, chứ nếo tôi có nhiều tiền th́ cô ta ưng lấy tôi ngay. Oạng cho tôi vay thêm một số tiền nữa, cho cô ta biết tôi có tiền, tôi sẽ lấy được cô ấy. Lúc đo không những tôi trả hết nợ cho ông, mà c̣n có thể cho ông vay nữa ḱa.

Chủ nợ tưởng thậtm nên cho anh ta vay thêm một số tiền nữa để lấy cô gái kia. Có tiền trong tay, anh ta cải tạo lại cái nhà trông đẹp đẽ, chủ nợ càng tin là thật.

Iít lâu sau, chủ nợ đến gơ cửa nhà anh ta với ư định đ̣i nợ. Cửa đóng chặt, chỉ có tiếng đàn bà trong nhà nói:

- Nhà tôi đi vắng.

Mấy lần sau nữa, chủ nợ cho người đến đ̣i nợ, nhưng đều chỉ có tiếng đàn bà nói ra:

- Nhà tôi đi vắng.

Chủ nợ buồn bực cho rằng có vấn đề ǵ đây, cho nên kín đáo đến bên cửa sổ nhà anh ta, dùng lưỡi liếm miếng giấy dán che cửa sổ, lấy ngón tay cạy ra một lổ nhỏ rồi ghé mắt vào quan sát. Chủ nợ thấy chẳng có người đàn bà nào cả mà chỉ có một ḿnh con nợ ngồi như phổng.

Chủ nợ gơ cửa gọi. Ngày sau đó lại có tiếng đàn bà nói ra:

- Nhà tôi đi vắng.

Chủ nợ về nhà gọi thêm mấy người nữa đến xem sao. Giật cửa vào nhà th́ chẳng thấy người đàn bà nào cả, mà chỉ có một ḿnh con nợ đang dùng hai ngón tay bịt mũi, giả giọng đàn ba. Sự việc thế là rơ rồi, người nhà chủ nợ đánh cho anh ta một trận ra tṛ.

Cho đến lúc ấy mà anh ta vẫn c̣n lấy hai ngón tay bịt mũi, giả giọng đàn bà, nói:

- Chồng tôi vay nợ,chẳng có liên quan ǵ đến tôi.

XEM TƯớNG

Có một anh chàng ngốc đi chơi phố, gặp một ông già xem tướng số đang nói về tướng pháp. Anh ngốc đứng bên cạnh nghe thầy tướng nói như sau:

- Đàn ông mà tay mêm như lụa, là người có nhiều tiền. Đàn bà mà tay nóng như gừng, th́ thóc lúa đầy kho.

Anh ngốc nghe được như vậy, thích quá reo lên:

- Đúng rồi, tay vợ tôi nóng như gừng.

Ôạng thầy tướng quay sang hỏi anh ngốc:

- Làm sao anh biết được tay vợ anh nóng như gừng?

Anh ngốc vênh mặt lên, chỉ vào má ḿnh, nói:

- Ôạng xem đây này, tối hôm qua nó tát tôi một cái ù tai, đến hôm nay vẫn c̣n ràn rạt đây này.

NóI PHéT

Ngày trước có một người nhà giàu đi vào kinh đô chơi, cùng đi với ông ta, có một người hầu. Lúc sắp lên đường, ông chủ bảo người hầu:

- Lần nàt chúng ta đi chơi ở kinh đô. Trên đường đi, ở nhà hàng hay ngồi thuyền, tất cả những chuyện ǵ có liên quan đến nhà ta th́ mày chú ư nói phóng đại lên cho oai nhé.

Người hầu xum xoe:

- Dạ, con hiểu rồi ạ.

- Đi chưa được bao xa, thầy tṛ hỏi thăm đường. Người chỉ đường, sau khi chỉ vẽ cho họ đường đi, rồi chỉ con trâu mà nói:

- Ôạng xem ḱa, con trâu ấy to thật.

Người hầu nói ngay:

- Thế ăn thua ǵ, con chó nhà chủ tôi c̣n to hơn.

Người chỉ đường nh́n về phía toà nhà cao ngất phía trước mà nói:

-Toà nhà kia cao thật.

Người hầu nói liền:

- Aằn thua ǵ, cái chuồng ngựa nhà chủ tôi c̣n cao hơn.

Thầy tṛ đi một hồi nữa th́ gặp một người đồng hành, cùng đi chơi ở kinh đô. Bạn đồng hành chỉ con tàu chở hàng đang đổ ở bến cảng, nói:

- Con tàu chở hàng to thật.

Người hầu nói :

- ?n thua ǵ, chiếc giày của bà chủ tôi c̣n to hơn?

 KHÔNG BIếT NGƯờI

Ngày trước có một anh chàng rể đần độn. Vợ anh đần nói :

- Trong nhà bố mẹ đẻ tôi mấy đời nay lưu truyền lại một bức tranh qúy. Một bên là con ngựa rủ bờm trên băi cỏ, một bên là con tar6u thong thả dưới hàng dương. Sau này sang nhà tôi, n mẹ tôi cho xem bức tranh th́ nhớ lấy câu vừa rồi mà đọc án thưởng. Vợ dạy đi dạy lại nhiều lần anh đần mới nhớ.

- Con ngựa rũ bờm trên băi cỏ, con trâu tong thả dưới hàng dương.

Một lầnanh đần sang chơi nhà bố mẹ vợ. Bố vợ là người thích chữa nghĩa tranh họa, qủa nhiên đem bức tranh qúy đó ra cho con rễ xem. Nh́n qua một lượt anh đần nhớ ra câu dạy, liền đọc ra. Bố vợ thấy con rể biết thưởng thức tranh đẹp, lại nói hay như thơ nữa, cho nên phấn khởi lắm.

Iít lâu sau, bố vợ mua được một bức tranh đẹp có tên là "Phật bát học sĩ" (mười tám người xuất sắc trong giới học giả). Biết con rể hiểu tranh gọi sang chơi.

Sau khi trải bức tranh to ra mặt bàn, ngắm ngía một lúc, anh đần khen :

- Quả là một bức tranh qúi giá : con ngựa rũ ờm trên băi cỏ, con trâu thong thả dưới hàng dương.

Nhiều người có mặt xem tranh lúc đó đều cười ha hả. Bố vợ đỏ mặt tía tai chửi :

- Mày chỉ biết trâu biết ngựa thôi, làm ǵ biết ngừơi.

B? Cả Lọ TU CũNG ĐƯợC

Ngày trước, có một người rất thích uống rượu, có rượu là uống không biết chán, cho nên sinh ra nghiện nặng. Một lần, anh ta đến kinh thành làm ăn, t́nh cờ gặp người quen. oái oăm là người quen naỳ rất keo kiệt.

Sau khi gặp người quen, anh nghiện rượu nêu ư kiến :

- Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, hiện giờ tôi đang thèm chén rượu. Chúng ta về nhà anhchơi, có chén rượu cho tôigiải sầu th́ hay qúa.

Người quen nói :

- Nhà tôi ở cách đây xa lắm, chẳng nỡ để anh vất vả vậy.

Anh nghiện nói ;

- Không sao, xa lắm cũng chỉ hai ba mươi lư chứ mấy.

Người quen nói :

- Nhà tôi chật chộm không dám mời anh.

Anh nghiện rượu nói :

- Chẳng hề ǵ, chỉ cần rộng bằng cánh của mở là được.

Người quen nói :

- Tôi không chuẩn bị cốc chén uống rượu, nên không uống được.

Anh ngiện rượu nói ngay :

- Xem anh nói đến mức nào nào, bao năm chúng ta là tri lỷ, không có chén cũng chẳng sao, bê cả lọ tu cũng được .

 KHÔNG CHEN NổI

Có một ông lang băm, tự xưng là có nghề bốc thuốc cao tay, chữa trăm người th́ khỏi đến chín chín người.

Một hôm, một nhà nọ có đừa bé bị ốm, đến mời ông lang băm bốc thuốc. Sau khi uống thuốc, bệnh khỏi nhưng đứa bé cũng ĺa đời. Gia đ́nh đứa bé nổi giận lôi đ́nh, cử mấy người đến nhà l4o lang băm chửi mắng. Toán người này đi dược một lát th́ kéo nhau về. bố mẹ đừa bé cáu :

- Bảo chúng mày đi chửi nó và cho nó một trận tại sao mới đi dược một tí đă về.

Toán người kia nói:

- Trời đất qủy thần ơi!Người đến chửi và dọa đánh lăo rất đông, chúng tôi không thể chen vào được.

THạCH HọC Sĩ

Tiến sĩ Thạch Mạn Khanh là người điềm tỉnh, hay pha tṛ. Một lần, ông ta cưỡi ngựa đi chơi. Người hầu dắt ngựa, không cẩn thận, nên làm cho Thạch Mạn Khanh bị ngă từ trên lưng ngựa xuống đất.

Quan viên tuỳ tùng vội chạy lại đỡ Thạch Mạn Khanh dậy phủi bụi đất, rồi đỡ ông ta lên ngựa. Thạch Mạn Khanh cười mà nói với mọi người.

- May mà tôi là Thạch Học sĩ (thạch là đá) chứ nếu là Ngơa học sĩ (ngơa là ngói) th́ đă tan xác rồi nhỉ.

Mẹ NUÔI PHạM TộI

Thời nhà Đường, có một lần mẹ nuôi hoàng đế phạm tội, bị xử lưu đày ra miền biên ải. Trước lúc ra đi, mẹ nuôi phải vào từ hành hoàng đế, nhưng bà này lại khóc lóc đi hỏi hàng xóm để cầu cứu. Người hàng xóm mách kế:

- Bà cứ vào cung từ hành hoàng đế xong rồi ra đi, nhưng khi đi th́ cứ dăm bà bước quay lại nh́n hoàng đế một cái.

- Hôm đó, bà này vào cung từ hành hoàng đế đúng như người hàng xóm mách, cứ đi dăm ba bước, lại quay lại nh́n hoàng đế, trong số đó có một người thấy

Bà này cứ nh́n lại lưu luyến, liền nghiêm giọng nói to:

- Cút mau, mụ già kia! Bây giờ hoàng đế đă khôn lớn rồi, chẳng lẽ c̣n cần mụ cho bú nữa sao. Cút mau, cứ quay lại nh́n hoàng đế làm ǵ!

Nghe người kia nói, hoàng đế động ḷng cảm xúc, nghĩ đến ân t́nh mẹ nuôi ḿnh, liền ra lệnh tha bổng cho mẹ nuôi.

SáCH Là DO IN Mà THàNH

Có một đứa bé chẳng chú ư học tập ǵ cả, suốt ngày ham chơi, lang thang khắp xóm. Bố nó bực lắm, giam nó trong nhà rồi đưa cơn nước vào cho ăn. Bố nó dặn:

- Đọc sách học tập là phải tập trung tư tưởng, suy nghĩ tỉ mỉ. Nếu làm được như vậy là hiểu sách là hiểu biết.

- Ba ngày sau, người bố đến buồng nhốt con, xem nó học tập ra sao. Con vui mừng nói với bố:

- Lời dạy bảo của bố làm cho đầu óc con mở mang ta. Đọc sách quả là có lợi, mới có ba ngày mà con đă hiểu ra nhiều đạo lư.

Người bố nghe con nói mà như mở cờ trong bụng, tŕu mến nh́n con mà hỏi:

- Con ơi, con đă hiểu được những điều ǵ?

- Đứa con mặt mày hớn hở nói:

- Bố ạ, trước đây con cứ tưởng các sách chúng ta đọc là do người ta dùng bút lông để viết. Ba hôm nay con xem kỹ rồi, con hiểu ra một điều, đó là các trang sách đều do người ta in ấn mà thành.

MUốN ĐổI NGóN TAY

Có một vị thần tiên giáng trần, có thể dùng ngón tay của ḿnh chỉ vào đá mà hoá ra vàng để thử ḷng người. Vị tiên kia muốn t́m người thanh liêm chính trực, không tham của cải để cho tu luyện thành tiên. Vị tiên ấy đă t́m ở nhiều nơi, tuy đă chỉ ḥn đá thật to cho thanh vàng, mà những người được chọn đều chê là bé quá, cho nên vẫn chưa t́m được người cần t́m.

Một hôm, tiên gặp một người. Tiên chỉ ḥn đá cho thành vàng và bảo anh ta:

- Ta chỉ cho anh ḥn đá to kia để nó thành vàng và cho anh mang về tiêu xài nhé.

Người kia trả lời:

- Tôi không cần!

Vị tiên cho rằng anh ta chê cục vàng bé, nên chỉ ḥn đá to hơn thành cục vàng to cho anh ta, anh ta vẫn từ chối.

- Tôi không cần!

- Vị tiên mừng lắm, cho rằng người này không tham lam vật chất, có thể luyện cho anh ta thành tiên. Tiên nói:

- Anh là người không tham lam vàng bạc, dù là vàng to hay vàng nhỏ cũng vậy. Thế anh cần ǵ?

Người kia tṛn mắt nh́n vào ngón tay tiên mà nói:

- Cái ǵ tôi cũng không cần, tôi chỉ cần tiên đổi ngón tay của tiên sang tay tôi, để tôi đi đến đâu cũng chỉ đá hoá ra vàng, ăn tiêu suốt đời cho thoả thích. Đó mới là ư nguyện của tôi.  

CắT MũI T?N

Có một chiến binh bị trúng ện ngoài mặt trận đưa về hậu phương để điề utrị. Mũi tên cắm sâu vào thịt nên đau lắm, phải mời bác sĩ ngoại khoa đến cứu chữa.

Bác sĩ đến, xem vết thương xong th́ nói:

- Yên tâm, dễ chữa thôi mà!

Nói xong, vị bác sĩ ngoại khoa tḥ tay vào tuí áo choàng, rút ra một cái kéo to, cắt đứt phần đuôi mũi tên ở ngoài da thịt. Lam việc ấy xong, bác sĩ ch́a tay ra trước mặt người chiến binh và đ̣i tiền công. Ngượi chiến binh đau đớn và sốt ruột nói:

- Nếu chỉ cắt cái đuôi mũi tên th́ khó ǵ, ông chưa lấy được đầu mũi tên cắm vào da thịt tôi ta. Oạng chưa chữa xong vết thương cho tôi, tiền bạc cái ǵ.

Vị bác sĩ lắc đầu, thong thả nói:

- Tôi là bác sĩ ngoại khoa, thủ thuật ngoại khoa thế là xong rồi. C̣n đầu mũi tên nằm trong da thịt là việc của nội khoa chứ, có dính líu ǵ đến tôi đâu.!

VIếT CẤU ĐốI

Có một nhà buôn chuẩn bị khai trương cửa hàng nên t́m đến nhà đường Bá Hổ nhờ viết câu đối. Bá Hổ cầm bụt lông ghi hai vế như sau: "Sinh ư như xuân ư, tài nguyên tựa thuỷ nguyên"(nghĩa là : buôn bán suôn sẻ thuận lợi như ḷng người, cảnh trời muà xuân ố của cải trong nha nhiều như nước nguồn không bao giờ vơi cạn)